Đâu Ngờ

Những tưởng cùng nhau trọn kiếp mà
Sao trời rẽ lối chuyện tình ta
Chiều đông lạnh nhớ người năm cũ
Tiếc cảnh ngày xưa giữa nguyệt tà
Bởi chữ duyên tàn mau cách biệt
Hay dòng nghĩa đượm sớm lìa xa
Đường khuya một bóng mình cô lẻ
Ngậm nỗi sầu vương tủi xót chà!

NGUYỄN QUANG LONG

Đất Mẹ

Ngẫm cảnh quê nghèo dạ nhói đau
Từng đêm đẫm lệ bởi tim sầu
Giông càn bão phủ mờ đôi mắt
Dãi nắng dầm mưa bạc cả đầu
Khóc bởi trời gieo buồn phận nẫu
Than vì đất nhuộm tủi đời nhau
Bao ngày nỗi khổ hằn lên Mẹ
Ngẫm cảnh quê nghèo dạ nhói đau.

NGUYỄN QUANG LONG

Đạo Hiếu

Chữ hiếu thề mang cả cuộc đời
Ơn người dưỡng dục chẳng hề vơi
Tình như biển dưỡng nuôi bầy cháu
Ấp ủ đàn con nghĩa tựa trời
Chửa vẹn lời răn sầu mãi tới
Chưa tròn tiếng hẹn tủi nào vơi
Cầu cho sức khỏe luôn cùng Mẹ
Thỏa những niềm mong ước rạng ngời.

NGUYỄN QUANG LONG

Đành Thôi Nhé Em

Ân nồng một thuở đã dần vơi
Nhắc lại làm chi tủi mãi vời
Bởi lỡ câu thề đau đớn gợi
Do tàn giấc mộng não nùng khơi
Hồn tê tái nghĩa nào ai gởi
Ý chẳng người trao phận rã rời
Tại chữ duyên lành không thể tới
Thôi đành giã biệt nhé nàng ơi.

NGUYỄN QUANG LONG

Đành Thôi Nhé Em

Ngẫm cảnh sang hèn xót dạ tôi
Người xưa lặng lẽ bỏ đi rồi
Do tình chẳng vẹn nào chung lối
Tại nghĩa không tròn chẳng sánh đôi
Trả tiếng thề non hờ hững gội
Vùi câu hẹn biển hắt hiu bồi
Buồn cho số phận âu sầu trỗi
Hạnh phúc cam đành nỡ thả trôi.

NGUYỄN QUANG LONG

Đành Cam Số Phận

Cam đành để phận bẽ bàng trôi
Bởi khúc đàn xưa nhạt nhẽo rồi
Mộng đổ ê chề cay sống mũi
Duyên tàn quạnh quẽ đắng vành môi
Tình không quyện xót xa đời nhỏ
Rã rượi lòng ta ái chẳng bồi
Hận kẻ gieo sầu đau đớn mãi
Bây chừ lạnh lẽo phủ hồn côi.

NGUYỄN QUANG LONG

Đành Buông

Giãy giụa hồng duyên nức nở sầu
Suy hoài ngẫm riết bởi vì đâu
Đò đưa lệ đẫm âm thầm giấu
Cánh chở châu nhoà quạnh quẽ khâu
Gửi vạn niềm tin giờ mất ngẫu
Trao ngàn nỗi nhớ nọ dừng câu
Mong thề chẳng vẹn đành buông dẫu
Thắt quặn tơ lòng giữa biển nâu.

TAM MUỘI

Dặn Lòng

Vùi chôn ải mộng chốn dương trần
Hãy để cho lòng tựa áng vân
Trải gót phiêu bồng qua những bận
Tìm nơi tản mạn ước bao lần
Đâu màng cõi ảo nhòa tâm ý
Chẳng ước danh huyền bạc nghĩa nhân
Lặng lẽ gom mầm ân đức thỏa
Dù con tạo hóa mãi xoay vần.

NGUYỄN QUANG LONG

Dặn Dò

Trống trải bơ phờ lệ tiễn Ai
Chiều thu nhạt nắng phủ làn mai
Lòng dâng một nỗi nhòa xa ngái
Dạ khuấy đôi niềm đẫm dẳng dai
Cợt phấn thành đô hề lỡ rải
Cười son phố thị chẳng lầm sai
Quê nhà thắc thỏm ngày quay lại
Chớ để duyên chờ rũ rượi phai.

TAM MUỘI

Đậm Tím Màu Hoa

Mầu hoa đậm tím ngỏ thay lời
Một thuở si tình mãi thiếu hơi
Ngán ngẩm ngày tan từng quãng đợi
Hằng đêm dõi gặm nhấm canh rời
Ơn đời chẳng thiếu hương nồng gợi
Nghĩa sống luôn còn ngả đẹp khơi
Đủ thế sao lòng đau rã rượi
Mùa sang một bóng lẻ trông vời

HOÀNG HÔN